Thế là một mùa xuân nữa lại đến. Tiết trời lành lạnh mỗi sáng cùng với cái nắng ấm của buổi trưa đủ để làm cho lòng ta thêm phơi phới mỗi khi đi ngoài phố. Tự nhiên mình thấy yêu đời chi lạ, ôi! mùa xuân, mùa xuân!
và hứng khởi viết tiếp hai câu thơ của Xuân Diệu:
"Xuân của đất trời nay mới đến
Trong tôi xuân đến đã lâu rồi"
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng ấy hoa, nhưng mình vẫn muốn lưu lại để xem, để thưởng thức thành quả lao động của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét